Nếu giáo dục chỉ đơn thuần là dịch vụ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu giáo dục chỉ đơn thuần là dịch vụ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Mức lương xứng đáng với giáo viên sẽ là bao nhiêu?
Mới đây, một thầy giáo ở Nghệ An đã công khai tiền lương của mình lên mạng xã hội. Số tiền lương hơn 5 triệu đồng chắc chắn đã khiến nhiều người choáng váng. Lương thấp đã là một trong những vấn đề lớn của ngành giáo dục nhiều năm nay. Với mức lương này, nhà giáo phải dạy dỗ trẻ nhỏ, rèn luyện đạo đức, nhân cách, kĩ năng cho các cháu. Rõ ràng, đây là mức lương rất kém, không đảm bảo cuộc sống của thầy và không thể gọi là xứng đáng với công sức giáo viên đã dành cho trẻ.
Tuy nhiên, các thầy cô giáo nhiều thập kỷ qua vẫn nhiệt tình với học sinh dù lương bổng của họ chỉ gói gọn trong con số nhỏ nhoi vậy. Vậy nếu bảo giáo dục là dịch vụ, liệu với những yêu cầu của phụ huynh như: Dạy trẻ theo bài học của bộ GD quy định, giáo dục nhân cách, đạo đức cho trẻ, rèn luyện kĩ năng sống cho trẻ, phục vụ các yêu cầu của phụ huynh, nhắn tin thưa gửi, “vấn an” phụ huynh,… thì mức lương xứng đáng với giáo viên sẽ là bao nhiêu?
Giáo viên dạy trẻ ngoài vấn đề lương bổng còn là tình yêu với trẻ, với nghề giáo, trách nhiệm cống hiến cho xã hội. Phàm là con người, chẳng ai muốn mình trở thành vô dụng với xã hội. Vì thế, ngành giáo và ngành y có sức hút rất lớn dù lương bổng kém vẫn là điều ai cũng biết xưa nay. Giới trẻ bị hút vào vì đó là nghề thiện, mang lại lợi ích cho đời. Nếu giờ lợi ích nào cũng được đem đi cân đong đo đếm, liệu xã hội sẽ ra sao, bọn trẻ sẽ ra sao?
Cách đây chưa lâu, tin nhắn "OK" của một cô giáo cho một phụ huynh kém cô hơn 20 tuổi đã được cộng đồng mạng mang ra mổ xẻ. Lý do chính của việc mổ xẻ này là vì có khá nhiều phụ huynh quan niệm: Giáo dục là dịch vụ. Nếu dịch vụ thì khách hàng phải là thượng đế. Khách hàng không hài lòng thì “nhà hàng” đó phải bị dìm cho chết. Điều đặc biệt là trong tin nhắn đó, thái độ của phụ huynh trịch thượng, thiếu lịch sự với người lớn tuổi (một điều cấm kị xưa nay ở xã hội Việt Nam) đã không được phân tích sâu mà dường như chỉ tập trung công kích và tin nhắn trả lời OK của cô giáo.
Khi giáo dục trở thành dịch vụ, mọi quy tắc xã hội tốt đẹp sẽ bị đảo lộn: Trẻ hỗn láo với già đơn giản vì già là giáo viên còn trẻ là phụ huynh. Với một hiện trạng như vậy, liệu giáo dục có hoàn thành được mục tiêu tốt đẹp của mình là kiến thiết một xã hội văn minh lịch sự được hay không?
Giáo dục là dịch vụ. Khi đó, khách hàng là thượng đế. Nếu vậy, giáo dục là ngành kinh doanh có 1 sản phẩm nhưng 2 khách hàng. Lúc đó trẻ sẽ là thượng đế. Là thượng đế thì sẽ có quyền đòi hỏi, có quyền hạch sách. Liệu lúc đó giáo viên có thể dạy dỗ được các ông trời, bà trời con này hay không khi trẻ chỉ coi giáo viên như một thứ nhân viên phục vụ cho mình?
Là người sinh ra trẻ, cha mẹ cần xác định rõ nhiệm vụ của mình. Họ cũng cần hiểu rõ giáo viên chỉ có trách nhiệm hỗ trợ mình giáo dục con trẻ. Họ hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm gì sau khi trẻ rời lớp học. Vì thế, thay vì hạch sách giáo viên, coi rẻ nhà trường, đòi hỏi những thứ vô lý, phụ huynh hãy hiểu rõ trách nhiệm của mình và hãy ghi nhớ lời dạy của người xưa vốn chưa bao giờ sai:
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy".
TS.Vũ Thu Hương (Giảng viên trường ĐH Sư Phạm Hà Nội)
Khi thấy con chỉ chơi có một mình trong khi bé đang ở những nơi có nhiều bạn cùng độ tuổi như nhà trẻ, trường mẫu giáo hay công viên, chắc hẳn ai cũng thấy bất an đúng không nào? Tôi cũng từng tham khảo ý kiến của một trung tâm hỗ trợ nuôi dạy trẻ ở chính quyền địa phương vì lo lắng về tình trạng con trai mình không chịu chơi với bạn bè.
Vì tôi không chỉ nghĩ việc không chơi với bạn là thiếu tính xã hội hay tính hợp tác mà còn nghĩ có khi nào con đang có trở ngại phát triển nào không. Nghĩ thế nên tôi càng thấy lo lắng hơn.
Đặc điểm rối loạn phổ tự kỷ bao gồm khó khăn trong việc thiết lập các mối quan hệ thân thiết với các cá nhân khác dẫn đến việc bị cô lập. Thế thì nếu thấy con thường xuyên dành thời gian ở một mình thì chúng ta nên nhận định đó là một dạng khuyết tật hay chỉ là một tính cách riêng của con đây?
Việc con có thể chơi với bạn bè hay không liên quan đến giai đoạn phát triển của con (tương đương với độ tuổi). Khi con chưa tròn 1 tuổi, chơi một mình cũng không sao. Khi hơn một tuổi, con sẽ bắt đầu quan sát những bạn khác chơi và âm thầm nhặt những món đồ chơi bạn đã chơi. Người lớn thường sẽ muốn con chơi với bạn một cách vui vẻ nhưng trẻ khoảng 1 tuổi mới bắt đầu nhận thức được xung quanh và chỉ mới manh nha ý muốn tham gia chung. Vì thế người lớn hãy làm cầu nối giao tiếp cho các con bằng cách hướng dẫn con: “Món đồ chơi đó trông hay quá nhỉ?”, hay “Con mượn bạn đi”.
Đến khoảng 2 tuổi, các con sẽ có thể cùng nhau làm những việc giống nhau, chẳng hạn như cưỡi xích đu hoặc xây núi bằng cát ở cùng một nơi như với những bạn cùng tuổi. Tuy nhiên, vì đó cũng là thời điểm cái tôi của các con bắt đầu phát triển nên cũng sẽ có những cảnh các con khăng khăng “Tới mình”, “Không, tới mình” rồi cãi cọ với nhau. Cảnh con khóc lóc khi có việc gì đó không theo ý mình diễn ra như cơm bữa sẽ khiến các bậc phụ huynh nghĩ tới thôi là muốn sởn cả tóc gáy. Tuy nhiên, những sự “đụng chạm” như vậy các con chính là một phần của sự phát triển. Từ những việc như con sẽ thấy buồn khi thấy dù mình có thể chơi món mình thích nhưng bạn của mình lại khóc mất, con sẽ học được việc chịu đựng và nhường cho bạn, biết được đến lượt mình mới được chơi.
Khi lên 3 tuổi, con sẽ có thể chia sẻ niềm vui với những đứa trẻ khác dựa trên kinh nghiệm mà con đã tích lũy được. Con đã có thể chơi những trò chơi đòi hỏi trí tưởng tượng như giả làm mẹ hay người bán hàng. Ngoài ra, con cũng sẽ thích chơi các trò chơi thay nhau nhập vai theo một quy tắt nhất định như là trò cá sấu lên bờ.
Tuy nhiên, cho đến năm 3 tuổi, con trai tôi vẫn không chơi cùng các bạn mà vẫn say mê việc một mình đóng vai anh hùng chống lại những “kẻ thù vô hình”. Mãi đến năm 10 tuổi, con mới có thể đến nhà bạn chơi. Người lớn chúng ta thường cho rằng một đứa trẻ ngoan phải là đứa trẻ chơi chung với bạn một cách hòa thuận. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp là con một giống con tôi, như là lẽ tất yếu, phải chơi một mình từ lúc bắt đầu nhận thức được.
Những đứa trẻ thường chơi một mình cũng có một thế giới mà chúng thích, và nếu con mải mê tận hưởng thế giới đó thì cũng không sao cả. Trường mẫu giáo, nhà trẻ và trường tiểu học sẽ là là những nơi có thể cho con tham gia vào các hoạt động cùng bạn bè, tập thể dục và các hoạt động khác để tăng cường tính xã hội và hợp tác, đồng thời nâng cao kỹ năng giao tiếp của các con. Đừng lo lắng thái quá về việc con không chơi với bạn bè, chỉ cần luôn để ý đến con với tâm niệm con đang tương tác với môi trường xung quanh theo cách riêng con, khi lớn hơn, cách thức tương tác của con cũng sẽ thay đổi theo.